Yêu em xin làm chuyện xấu
Yêu em xin làm chuyện xấu
Tác giả: Vu Trinh
Converter: Ngocquynh520
Editer: Panda
Mình là editer mới, đây là lần đầu tiên mình post truyện nên có gì sai xót mong
mọi người thông cảm .
Rất cảm ơn Ngocquynh520 đã dạy mình edit
Giới thiệu:
Lương Tuấn là phó tổng giám đốc của một công ty lớn, từ trước đến nay không có
khoái cảm với những bình hoa không có đại não.
Những người phụ nữ cố tình muốn dính chặt lấy anh đếm không hết, bây giờ lại
đụng phải một người tình phiền toái…
Đuổi như thế nào cũng không đi, muốn không nhìn thấy cũng không được, không
nghĩ rằng càng nhìn càng thuận mắt? !
Nhưng thấy cô vì khoản nợ của anh trai mà gặp bao nhiêu chuyện bi thương, anh
vì thế mà mềm lòng…
Không được! Một lãng tử phong lưu đa tình như anh, sao có thể để cô hù dọa dễ
dàng…
----------------
Sở Mạn Hà là một người mẫu, bề ngoài xinh đẹp diễm lễ, phong thái lại càng
không có gì để nói,
Lại bị món nợ của người thân kéo xuống nước, muốn cô đi cầu cạnh vị thiếu gia
lạnh lùng Lương Tuấn,
Kết quả bị người ta nghi ngờ không nói làm gì, nhưng thiếu chút nữa bị ném ra
ngoài của lớn!
Bất đắc dĩ là do cô đuối lí trước, đành phải nuốt giận, giải thích rõ nguyên
nhân…
Vậy mà hắn càng ngày càng được voi đòi tiên, lại dám có lòng dạ xấu xa muốn ăn
đậu hũ của cô!
Hừ! Cô cũng không phải người dễ chọc, cứ chờ xem cô đối phó hắn thế nào….
Mở đầu
“Đừng chạy!”
“Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy thoát!”
Nửa đêm trong ngõ nhỏ, truyền đến từng đợt truy đuổi ồn ào huyên náo.
Một gã đàn ông nhếch nhác chạy vào trong ngõ hẹp, mấy tên đuổi sát ở phía sau
to tiếng quát: “ Tiểu tử thối! Đừng chạy, ngươi trốn không thoát đâu”
Không chạy! Không chạy chính là thằng ngu nha!
Sở Triển Đường đem hết hơi sức mà chạy, khí lạnh gần như tràn hết vào trong
phổi của hắn, quay đầu nhanh chóng liếc mắt thấy sau lưng một đám người đuổi
theo sát nút, giống như hung thần trong đêm tối, làm cho người ta không rét mà
run.
Quay đầu tiếp tục chạy về phía trước, mặt khác hướng con đường lớn mà chạy,
trước mặt bao người, những người này sẽ không làm gì được hắn!
Mang theo một tia hi vọng, hắn dùng sức nhấc chân trước chạy như điên, thế
nhưng bước chân của bọn người đuổi theo càng ngày càng ngắn, càng ngày càng
gần.
Trong lúc bất chợt, một vật nặng đột nhiên nhào đến, đè hắn ngã xuống đất, toàn
thân hắn đau nhức, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng trước mắt mà suýt chút nữa
đưa tay là chạm được vào.
“Bắt được hắn!”
Một tiếng hét thô bạo vang lên, mấy người phía sau cũng thở hồng hộc mà chạy
đến bên cạnh hắn.
“Tiểu tử thối, dám chạy trốn khiến đại ca đuổi theo! Ngươi chán sống rồi sao!”
Dứt lời, mấy tên tay đấm chân đá vào người hắn, dạy dỗ một trận cho hả giận.
“Đủ rồi!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, bọn chúng lập tức dừng động tác lui sang một
bên, nhường chỗ cho một tên áo đen đi tới.
Hắn đi tới bên cạnh Sở Triển Đường, khóe miệng giơ lên không có ý tốt.
“A Đường, đã lâu không gặp!”
“Mao… Đại ca Mao!” Sở Triển Đường nhịn đau cố hết sức ngẩng đầu lên, giọng nói
run rẩy.
“Thì ra là mày còn nhớ rõ tao?” Maori giả vờ giật mình kinh ngạc. “Tao còn
tưởng rằng mày hoàn toàn quên đã thiếu tao khoản nợ năm trăm vạn kia!”
“Đại ca Mao, em…em làm sao dám?” Sở Triển Đường vội vàng nở nụ cười lấy lòng từ
trên khuôn mặt đầy thâm tím của mình, nịnh nọt giống hệt như con chó Nhật.
“Đại ca, đừng nói nhảm với tên này nhiều như vậy, trực tiếp chặt tay chân hắn
thì hơn!”
Sở Triển Đường vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng xanh, sợ tới mức thiếu chút nữa
là tè ra quần.
“Mao…Đại ca Mao, chuyện gì cũng từ từ thương lượng!” Mặc dù cả người đau đến
mức giống như bị cắt đứt hết gân cốt, nhưng Sở Triển Đường vẫn cắn răng cố gắng
quỳ lên cầu xin tha thứ.
“Thương lượng?” Maori chợt thu lại nụ cười, giày da bóng loáng giẫm thẳng lên
mặt Sở Triển Đường, đem những vết bầm tím trên mặt hắn nghiền xuống đất. “ Lần
trước đã thương lượng quá kĩ rồi, mới có thể để cho mày lẩn mất không thấy bóng
dáng đâu, mày nghĩ rằng lần này tao cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày sao?” Ánh
mắt lạnh lùng sắc bén của hắn giống như là muốn chặt Sở Triển Đường làm trăm
mảnh.
“Anh hiểu lầm rồi! Đại ca Mao! Em bận rộn kiếm tiền trả nợ, cũng khó trách anh
không tìm được em…”.
“Còn muốn lừa tao! Năm đó tao không ra tay thì mày còn không biết ở chỗ nào
đâu!” Lực ở trên chân đang giẫm lên mặt tăng thêm.
“Đại ca Mao, tha mạng, em… em biết rõ em sai rồi, anh tạm tha cho em lần này
thôi…” Sở Triển Đường không có khí thế cuống quít cầu xin tha thứ.
Nhìn Sở Triển Đường giống như là chuột chạy qua đường một hồi, Maori rốt cuộc
cũng buông lỏng chân ra.
Sở Triển Đường cố hết sức đứng dậy, vội vàng bò đến trước mặt hắn không ngừng
dập đầu.
“Cảm ơn Đại ca Mao! Cảm ơn Đại ca Mao!”
“Khoản nợ năm trăm vạn kia, mày phải giải quyết như thế nào!” Đại ca Mao không
có ý tốt nhìn chòng chọc hắn, buồn rười rượi, nụ cười làm cho người ta sởn cả
tóc gáy. “Nếu như không có tiền, tao sẽ bắt mày đền cái mạng nhỏ của mình.”
“Có, em có!” không cả kịp lấy hơi, Sở Triển Đường nói liên tục không ngừng: “
Đại ca Mao nên biết, em còn có em gái đang làm người mẫu chứ!”
“Mày muốn bắt em gái tới gán nợ?” Ánh mắt Maori sáng lên, đáy mắt lộ ra một tia
thèm thuồng.
Sở Triển Đường sửng sốt một chút, mấy chữ này chui vào lòng của hắn, giống như
Santa đang mê hoặc lấy hắn…
Đột nhiên, trong đầu Sở Triển Đường hiện lên khuôn mặt điềm tĩnh vô tội của
Tiểu Hà, khó mà tin được lòng tốt của hắn lúc này lại trỗi dậy.
“Không, không phải!” Hắn vội vàng lắc đầu. “Ý của em là, em có thể đi tìm em
gái lấy tiền, nó làm người mẫu chắc kiếm cũng không ít tiền, xin Đại ca Mao cho
em thêm một chút thời gian”.
“Mày không phải lại muốn lừa tao nữa đấy chứ?” Maori hung hăng trừng hắn.
“Không có, em không dám!” Sở Triển Đường rụt cổ lại, sợ hãi giống như cá
ma-cà-bông*.
* cá ma-cà-bông: chỉ dân lang thang, bụi đời.
Do dự một hồi, Maori cuối cùng cũng mở miệng.
“Tao cho mày thời gian một tuần, nếu không trả lại tiền, ngươi cứ chờ mà nộp
mạng, còn nữa…, đừng nghĩ chạy trốn, nếu không dù chân trời góc biển tao đều sẽ
tìm được mày, đem tất cả tay chân của mày chặt đứt!”
Cặp mắt lạnh lùng kia, khiến người Sở Triển Đường thoáng qua một trận rùng
mình.
Quẳng lại lời đe dọa, Maori xoay người dời đi, mấy tên đàn em vừa nãy đuổi theo
cũng khinh thường bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên đạp hắn mấy cái để xả
giận.
Không ngừng ngã xuống đất Sở Triển Đường đau đến nỗi không cách nào nhúc nhích
được, thật khó khăn, rốt cuộc nhịn đau từ từ đứng dậy.
“Phỉ! Thật xui xẻo!” Hắn lau đi máu tươi ở khóe miệng, oán hận mắng chửi vài
câu.
Vận khí của hắn theo ngày thua bạc đó xui xẻo đến bây giờ, trốn hơn một tháng,
thế mà vẫn bị bọn họ tìm dược.
Trả tiền? Nói dễ vậy sao?
Hắn biết, phần lớn tiền của Tiểu Hà đã bị hắn cầm sạch rồi, đừng nói là năm
trăm vạn, e rằng ngay cả năm mươi vạn cũng khó khăn.
Huống chi, lần trước Tiểu Hà đã ra tối hậu thư, từ nay về sau sẽ không cho hắn
thêm một xu.
“Thật là xui xẻo!”
Hắn tức giận nhổ nước miếng, một cước đem lon nước trên mặt đất đá văng đi, khẽ
động vào vết thương trên người, khiến hắn nhịn đau không được khổ sở quỳ xuống
đất.
“Anh không sao chứ?”
Đột nhiên nghe thấy, một giọng nói trầm ấm mà đầy từ tính vâng lên trước mặt Sở
Triển Đường.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông ăn mặc gọn gàng, trên áo sơ mi màu
lam phẳng phiu không có nếp nhăn, áo khoác tây trang cao cấp được ngón trỏ móc
ở sau lưng.
“Cần giúp một tay không? Xem ra anh bị thương không nhẹ?” Thấy hắn không trả
lời, người đàn ông lại hỏi lần nữa.
Cách anh ta ăn mặc, nói năng giống như người của tầng lớp thượng lưu, vào giờ
phút này càng hiện ra bản thân mình ti tiện cùng nghèo túng không chịu nổi.
Sở Triển Đường trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ kia, khóe môi bị rách chảy máu
khiến hắn muốn cười lạnh xem thường một cái cũng không được.
“Không cần mày xen vào việc của người khác!” Hắn lạnh lùng trả lời.
Giống như không để ý tới sắc mặt khác thường của hắn, người đàn ông vẫn đưa tay
nâng hắn lên. “Tôi có xe, có muốn tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra hay không?”
Đúng vậy, hắn nhất định là có rất nhiều xe nổi tiếng, cùng với người muốn trong
túi móc ra 1đồng cũng rất khó như hắn hoàn toàn khác biệt.
“Không cần, ông đây còn chưa chết, đi bệnh viện cái gì? Mày mau cút đi!” Hắn
không kiên nhẫn nói, quay người lại lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Nghe hắn nói như vậy, người đàn ông nhíu mày, cũng không muốn xen vào việc của
người khác, xoay người rời đi.
Quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông nhiều chuyện kia, Sở Triển Đường xoay chân
đang muốn đi ra ngõ nhỏ, lại đột nhiên phát hiện một cái ví da màu đen đang nằm
trên mặt đất.
Mắt thấy người đàn ông đã đi xa, hắn nhanh chóng nhặt ví da lên, mở
ra —— một sấp tiền mặt thật dày, khiến cho hai mắt hắn tỏa sáng.
Năm vạn đồng! Hắn âm thầm thổi gió miệng gặm, quả nhiên là người có tiền!
Phát huy bản chất côn đồ vốn có, Sở Triển Đường nhanh chóng móc tiền ra nhét
vào túi, tùy ý lấy ra mấy thẻ vàng, tiện tay nhét vào trong túi ——
không đúng! Suy nghĩ một chút, hắn lại đem thẻ vàng để lại.
Mặc dù hắn hiện tại nghèo bị ma quỷ bắt đi, nhưng ăn trộm như vậy nguy hiểm quá
lớn, sợ rằng còn chưa được lợi đã bị bắt vào tù, hắn còn chưa ngu đến mức vì
món lợi nhỏ mà đi ăn cơm tù.
Tiếp tục mở ví da, lại nhìn thấy mấy thẻ vip của câu lạc bộ.
Những thứ đáng ghét của kẻ có tiền! Thật biết hưởng thụ! Sở Triển Đường khinh
thường hừ lạnh.
Bên trong còn có mấy cái danh thiếp, hắn rút ra để gần chỗ có ánh sáng, cuối
cùng cũng thấy rõ chữ trên danh thiếp.
Phó tổng giám đốc - Lương Tuấn. Hắn lẩm nhẩm nhẩm đọc theo chữ trên tấm danh
thiếp.
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ kia, Sở Triển Đường như nghĩ tới cái gì đó nheo mắt lại,
hồi lâu, trên mặt lộ ra nụ cười quỉ dị.
Lấy trong ví da một tấm thẻ căn cước (chứng minh thư),phía trên hiện ra một
khuôn mặt tuấn tú đang nhìn hắn.
“Tiểu tử, cảm ơn cậu nhá!” Sở Triển Đường đắc ý nhếch môi. “Cậu đã có lòng tốt
thì đem thẻ căn cước cho tôi dùng một chút, dù sao cậu cũng có nhiều tiền, sẽ
không để ý mấy chục vạn này chứ?”
Có tấm thẻ căn cước này, cuối cùng cũng có thể khiến hắn chống cự được một thời
gian ngắn, không cần phải chạy khắp nơi nghĩ biện pháp xoay tiền.
Nhét hết danh thiếp cùng thẻ căn cước đều nhét vào trong túi, hắn đem ví da kể
cả mấy cái thẻ tín dụng khẽ ném vào góc tường, tâm tình rất tốt đi ra khỏi ngõ
nhỏ.
Chương
1.1:
Tiếng ồn áo phía sau hậu trường của một buổi trình diễn thời trang.
Một bộ sưu tập thời trang mùa xuân rực rỡ vừa được ra mắt, phía sau hậu trường
tràn đầy tiếng ồn ào, huyên náo.
Những người mẫu bận bịu tháo trang sức, thay trang phục, xung quanh nhân viên
tạp vụ cũng vội vàng mang đồ ngọt đến, kéo dài không khí của buổi trình diễn
thời trang vừa rồi.
Đè xuống cảm xúc thỏa mãn đang dâng trào, Sở Mạn Hà khẽ thở nhẹ, cẩn thận lấy
kính áp tròng xuống.
Trong gương là một cô gái hiện đại, gương mặt trái xoan hoàn mỹ với kiểu trang
điểm mới nhất năm nay, đơn giản, nhẹ nhàng nhưng cũng thật khác biệt, kết hợp
với áo bó sát không tay cao tới eo cùng váy ngắn, làm nổi bật lên những ưu
điểm.
Ánh sáng hiện lên trong đôi mắt to xinh đẹp càng khiến nó trở nên linh động có
hồn, sống mũi cao thẳng nổi bật trên khuôn mặt, chỉ một ít son bóng nhàn nhạt
trên môi nhưng nhìn như màu phấn hồng lấp lánh, khẽ cong lên, hết sức mềm mại
ngọt ngào.
Những lọn tóc xoăn dài xõa tung như những gợn sóng, màu nâu khiến người ta nghĩ
tới ánh nắng vàng óng ánh của mùa thu, sống động xinh đẹp nhưng không mất đi
nét thời thượng, cũng khó trách tối nay cô nhận được nhiều tiếng vỗ tay cổ vũ
như vậy.
Nhưng cô rất rõ ràng, phần lớn những tiếng vỗ tay này cũng không phải thuộc về
cô, mà là của những bộ trang phục cô trình diễn.
“Tiểu Hà, tối nay em trình diễn thật là quá tuyệt vời!”
Còn chưa kịp thay đổi cảm xúc, một âm thanh hưng phấn đột nhiên truyền đến từ
phía sau.
Vừa quay đầu lại, cô không tự chủ được mà mỉm cười.
Dương Lam, ông chủ của cô cũng là nhà thiết kế, hiện nay trong giới thời trang
có rất ít người mẫu và nhà thiết kế có kinh nghiệm, nhờ thiên phú trời cho cùng
với sự nghiêm túc, trong thời gian 5 năm ngắn ngủi, anh đã có một chỗ đứng
trong làng thời trang, vì những người mẫu như các cô mà thiết kế ra rất nhiều
trang phục trình diễn trên sân khấu.
Anh còn rất trẻ mới ba mươi tuổi, tính tình thân thiện hiền hòa, đối với những
người mẫu nhỏ bé như cô càng thêm chiếu cố, từ cách mọi người gọi hắn là “anh
Lam” đều có thể nhận ra được, quan hệ của anh với mọi người thân thiết như anh
em trong nhà.
“Cám ơn anh Lam!” Sở Mạn Hà hưng phấn mà gọi tên anh. “Trang phục của mỗi mùa
tuyệt quá, cảm giác như không thể thể hiện được hết nét đặc sắc trong mỗi bộ
vậy.”
Gương mặt của cô hồng lên, đáy mắt lấp lánh khiến người ta không thể hoài nghi
—— cô vô cùng yêu thích công việc này, thích cảm giác thành công sau mỗi lần
trình diễn.
“Em thể hiện rất tốt.” Dương Lam khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chuyên chú như muốn
đi sâu vào trong tâm hồn cô. “Anh thích nhìn những tác phẩm của anh ở trên
người em, nhìn vải vóc ở trên người em lung linh sinh động, như có hồn.”
Đây là lời nói thật, cho dù là trang phục thể thao kiểu mới, truyền thống nhẹ
nhàng, hay những thiết kế thanh lịch uyển chuyển, phối hợp ở trên người cô luôn
đặc biệt xuất sắc, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh mời cô làm người mẫu.
Ba năm trước, anh đang đi đường vô tình gặp được cô, cô có vóc dáng thon dài
cân đối không chê vào đâu được, xinh đẹp diễm lệ lại có khí chất đặc biệt đơn
thuần điềm tĩnh, khiến anh kinh ngạc, xúc động muốn ngay lập tức kí hợp đồng
làm người mẫu với cô.
Phải mất 2 tháng, anh mới thuyết phục được cô vừa mới tốt nghiệp, bỏ qua công
việc làm trợ lí trong một xí nghiệp nhỏ, trở thành người mẫu chuyên nghiệp cho
công ty của anh.
Trong thời gian 3 năm, khí chất xinh đẹp mĩ lệ của cô đã tôn lên các thiết kế
của anh, đem nhãn hiệu “Lam” đi vào lòng các phu nhân của giới thượng lưu.
Cho dù anh nổi tiếng, quần áo và trang sức thiết kế từ từ tiến ra trên thị
trường, người mẫu càng ngày càng nhiều, nhưng anh yêu quí nhất, vẫn
là cô.
Anh vẫn cố chấp tin tưởng rằng, Sở Mạn Hà là may mắn của anh.
“Anh Lam, phóng viên đến rồi!”
Trợ lý của Dương Lam vội vàng chạy tới thông báo.
“Tôi lập tức đến ngay.” Anh hướng trợ lý gật đầu, vẫn chưa yên tâm quay lại nói
với Sở Mạn Hà. “ Tiệc chúc mừng tối nay em sẽ tham gia chứ?”
“Ừ.” Gật đầu một cái, một nụ cười mỉm xinh đẹp lại lần nữa xuất hiện trên mặt
cô.
Trong nháy mắt, mắt anh như phát sáng bởi nụ cười rạng rỡ kia, lại nghe thấy tiếng
thúc giục truyền đến, Dương Lam không kìm lòng được muốn nhìn cô nhiều hơn một
cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh tuấn của Dương Lam rời đi, Sở Mạn Hà thở phào nhẹ nhõm, phát
hiện mình gần như hít thở không thông vì ánh mắt nhiệt tình của anh, nhưng
không biết đó là bởi vì thích,hay có lẽ là —— áp lực.
Cô không xác định được, nhưng là, cô biết mình rất cảm kích anh, cảm kích anh
đã dìu dắt và chăm sóc, cảm kích anh mặc dù có nhiều người mẫu như vậy ở bên
cạnh, nhưng vẫn đem cô đặt ở vị trí quan trọng nhất.
Cô dùng sức lắc đầu một cái, làm cho mình trở lại với thực tế, phía sau hậu
trường tiếng ồn ào huyên náo lại lần nữa tràn vào tai cô.
“Tiểu Hà, em có khách đấy!”
Vừa mới ngồi xuống đang chuẩn bị tháo trang sức, cửa phòng nghỉ lại truyền đến
tiếng gọi.
“Em đến đây!”
Chương
1.2:
Bỏ trang sức xuống, cô vội vàng đứng dậy đi về phía cửa chính của phòng nghỉ.
Vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh đến bầm dập, lại nhìn thấy gương mặt quen
thuộc, nụ cười của Sở Mạn Hà thoáng chốc cứng đờ, một chút nhận ra mình không
chán ghét gương mặt này.
“Anh….” Sở Mạn Hà miễn cưỡng gọi. “Có chuyện gì sao?” Thái độ của cô không có
nửa điểm thân mật, có thì cũng chỉ là lạnh nhạt cùng đề phòng.
“Tiểu Hà, bây giờ em nhất định phải giúp anh!”
Giọng nói của hắn lo lắng hoảng hốt, đem tâm tình phấn khích của cô kéo xuống
đáy vực.
“Lại muốn tiền?” Cô lạnh lùng hỏi hắn.
Hắn vốn là như vậy, không phải sao? Chỉ lúc nào cần tiền mới xuất hiện, hắn mới
có thể nhớ còn có cô em gái này.
Không ngờ, hắn lại lắc đầu một cái, điếu thuốc kẹp trong tay khẽ run rẩy.
“Anh gặp phải phiền toái lớn rồi!”
Một câu nói này, khiến da đầu cô nhất thời tê dại.
Chỉ cần mỗi lần hắn xuất hiện, cuộc sống của cô vốn luôn yên tĩnh bị phá vỡ
triệt để, thế nào cũng bởi vì hắn mà không yên ổn mấy ngày.
“Em đã nói rồi, từ nay về sau bất cứ chuyện gì của anh em đều sẽ không xen vào
nữa.” Cô cứng rắn quay người đi.
“Tiểu Hà, chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm nhìn anh chết?”
Lời của hắn giống như một cái búa tạ, hung hăng đập vào tâm của cô, kích thích những
oán hận cùng bất bình tích tụ trong thời gian dài.
Tại sao? Tại sao người này lại là anh của cô? Tại sao cái người gọi là anh này,
làm tất cả mọi chuyện đều là đem tổn thương đến cho cô, khiến cô sợ hãi lo
lắng, đem cuộc sống yên tĩnh của cô quấy nhiễu đến long trời lở đất?
Nhưng cô lại càng không hiểu, vì sao bản thân mình lần nào cũng mềm lòng? Vì
sao phải chịu sự trói buộc của người cùng huyết thống này?
Cô không quan tâm đến sống chết của hắn, khổ sở chẳng qua là vì cái gì hắn hết
lần này đến lần khác tới kiểm nghiệm cái mặt yếu ớt kia của cô?
Hắn rốt cuộc muốn chứng minh cái gì? Cô không phải là một cô em gái ích kỉ?
Không phải thấy chết mà không cứu, không có tình thân?
“Anh muốn cái gì?” Hít một hơi thật sâu, cô chậm dãi nói ra một câu.
Cẩn thận nhìn xung quanh một chút, Sở Triển Đường kéo cô qua một bên, thì thầm
ở bên tai cô mấy câu.
“Cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt của cô nhất thời tái xanh, hồi lâu không nói được
câu nào, chỉ dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm hắn.
“ Tiểu Hà, em hãy nghe anh nói, anh biết chuyện này đối với em nhất định rất
khó tiếp nhận, nhưng mà anh hiện tại bị dồn vào đường cùng rồi, em là em gái
anh, trên đời này trừ em ra, không ai có thể giúp anh.” Hắn nắm chặt vai của cô
khẩn cầu.
Vậy sao? Cô hết lần này đến lần khác thay hắn giải quyết mọi hậu quả, chỉ đơn
giản là vì —— cô là em của hắn?
Nói đến tiền bạc, cô không biết đã đưa cho hắn bao nhiêu rồi, làm người mẫu hơn
ba năm, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của cô vô cùng ít, mỗi lần vừa có tiền để
dành, lập tức sẽ bị Sở Triển Đường lấy đi.
Sức lực của cô, những năm gần đây, vì giải quyết những phiền phức mà hắn gây
ra, đã sớm bị làm cho mệt mỏi, bây giờ hắn vẫn muốn cô đi ——
“ Anh bảo em đi quyến rũ một người đàn ông xa lạ?”
Nói cái gì Sở Mạn Hà nghe cũng không lọt, trong đầu một trận rung động.
Sở Mạn Hà vừa nghe thấy cái kế hoạch hoang đường này, liền nghĩ có phải hắn bị
điên rồi.
Trên đời này nào có người anh nào như vậy, xui em gái mình đi quyến rũ đàn ông?
Có, Sở Triển Đường sẽ.
Làm anh trai—— hắn thật sự không xứng, nhưng bi ai là, cô lại cùng người này có
quan hệ máu mủ, nhất định cùng cô cả đời dây dưa không rõ.
“Đó không phải là quyến rũ!” Sở Triển Đường phiền não gãi đầu tóc rối bời,
khiến hắn càng thêm nhếch nhác. “Em hãy thay anh đi tạo một mối quan hệ tốt,
giữ lại cái mạng này.”
Sở Triển Đường nói xong càng đê tiện, Sở Mạn Hà cảm thấy hắn thật ghê tởm.
“Em cũng biết những người như vậy, chẳng những có tiền, còn có quyền lực, một
khi chọc phải bọn họ, cũng chỉ còn chờ chết, bây giờ chỉ còn cách duy nhất là,
em đi tiếp cận tiên kia, nếu như có thể cùng hắn có mối quan hệ tốt, như vậy
món nợ này cũng biến mất!”.
“Em không muốn!”
Cô làm sao có thể đi quyến rũ một người đàn ông?
Mặc dù cô là người mẫu, luôn mặc những mốt thời thượng, hình ảnh đang ở thời kì
đỉnh cao, nhưng chỉ dừng lại ở việc trình diễn bên ngoài, chưa bao giờ bán thân
thể.
“Tiểu Hà, đối phương không phải giống như những gì em nghĩ đâu, không phải là
một người bình thường không có tiếng tăm gì, hắn chẳng những là phó tổng giám
đốc của một công ty nổi tiếng, còn tay trắng tạo nên sự nghiệp, tuổi trẻ tài
cao không nói, giá trị con người hơn mấy chục tỉ, em cùng hắn lên giường cũng
không mất mát gì…”
Một cái tát rơi xuống khi hắn còn chưa nói xong, lộ ra gương mặt mỹ lệ nhưng
lạnh như băng, ánh mắt tràn đầy giận dữ cùng nhục nhã.
“Anh còn muốn em cùng một người đàn ông xa lạ lên giường?” Lời như thế —— hắn
cũng nói ra được?
Ngoài của thổi đến một luồng gió lạnh, ban đêm không khí lạnh giống như tràn cả
vào trong xương cốt, khiến cả người lạnh tâm cũng lạnh.
Trong tay hắn tràn đầy khói trắng, tản ra lượn lờ ở trước mắt, khiến hình ảnh
đã từng quen thuộc trước mắt này, mà lúc này lại xa lạ đến thế.
Hắn là ai? Cô đã từng biết qua người này sao? Hắn trở nên máu lạnh muốn dùng
thân thể của em gái mình đi giải quyết rắc rối của hắn…
“Anh biết em luôn quí trọng bản thân mình, nhưng chuyện như vậy sớm muộn gì em
cũng phải trải qua, với thân phận của hắn tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ủy
khuất…”
“Im miệng!” Những lời này vào trong tai Sở Mạn Hà càng cảm thấy khó nghe. “Đừng
nói nữa! Em sẽ không đồng ý!” Cả người cô không nhịn được mà phát run, là tức
giận, là tuyệt vọng, là nản lòng.
Thật vất vả mới có ngày hôm nay, cô mới có chút thành quả nho nhỏ, nhưng lại
phải vì anh em ruột thịt mà bán đứng thân thể.
“Tiểu Hà, cầu xin em, coi như giúp anh một lần cuối cùng, nếu không anh nhất
định sẽ——”
“Anh cuối cùng cũng nhớ ra là anh trai của em.” Sở Mạn Hà oán hận trừng hắn.
Hắn nào có giống một anh trai, nào có dáng vẻ của một người đàn ông 28 tuổi? Mà
giống một tiểu tử 15,16 tuổi chuyên đi gây họa rồi để cô thu dọn hậu quả.
Cô đã cố gắng dựa vào bản thân mà đi đến ngày hôm nay, hắn làm anh trai, trừ
gây ra phiền toái, rồi kéo cô xuống nước, căn bản không quan tâm đến cô chút
nào, chỉ lúc nào cần tiền mới xuất hiện.
Khẩu khí lớn thất bại, Sở Triển Đường chuyển sang giọng điệu đáng thương.
“Tiểu Hà, dù sao anh cũng là anh trai em, nếu như anh bị người ta chặt chân
chặt tay, em nhẫn tâm nhìn sao? Nếu như cha mẹ biết nhất định sẽ đau lòng.”
“Ba mẹ đã chết sớm rồi!” Cô gần như tàn nhẫn nói.
Cha mẹ mất sớm vẫn là nỗi đau sâu nhất trong lòng cô, nhưng giờ phút này, cô
đột nhiên thấy may mắn khi họ ra đi trước, có thể nhắm mắt làm ngơ, cha mẹ thay
hắn thu dọn hậu quả quá nhiều rồi.
Cô đối với người thân này đã sớm hết hi vọng rồi, nhưng chưa bao giờ
so với giờ phút này hận đến tận xương tủy như vậy.
“Em thật sự không giúp anh?” Sở Triển Đường thẹn quá thành giận, lập tức thay
đổi sắc mặt.
Sở Mạn Hà sau khi cự tuyệt, thái độ thể hiện rất rõ ràng.
“Được, mày thật nhẫn tâm.” Sở Triển Đường tức giận nói. “Chờ đến lúc anh mày bị
chặt tay chặt chân, bị vứt xác ở ven đường, mày cũng đừng hối hận.”
Bỏ lại một câu, Sở Triển Đường như một trận gió nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ
của cô.
Giống như một khúc gỗ bị rút hết linh hồn, cô chết lặng đi trở về bàn hóa trang
của mình, nhìn mình trong gương,
Cái người tàn nhẫn như đao phủ, hắn chính là anh trai cô, cùng chung huyết
thống với cô….anh trai…
Cô muốn khóc, muốn oán hận trời cao không có mắt, tại sao đã tàn nhẫn cướp đi
cha mẹ của cô, lại còn để lại một người đáng hận ở bên cạnh cô!
Cô có thể nói không sao? Có thể, cô dĩ nhiên có thể, ích kỉ một chút, bạc tình
với người thân, cô nên không chút do dự mà phân rõ giới tuyến với hắn, để khôi
phục cuộc sống an bình vốn có của cô——
Vì hắn, cô hi sinh cơ hội có bạn trai, chỉ sợ để người ta biết cô có người anh
trai không ra gì như vậy.
Vì hắn, tiền cô gửi ngân hàng chưa bao giờ vướt qua 5 con số, mỗi lần vất vả đi
diễn, thù lao vừa mới đến tay, lập tức bị hắn lấy đi.
Cô 25 tuổi, vẫn hai bàn tay trắng, tất cả đều do hắn ban tặng!
Như vậy thật ghê tởm, vì lợi ích của hắn, bị người ta chặt chân chặt tay, cũng
là do hắn gieo gió gặp bão, không phải sao?
Thật vất vả mới có được ngày hôm nay, có thể nắm chắc một chút thuộc về mình,
cô không muốn để cái việc vô nghĩa này, cùng người anh trai không chút liên
quan kia kéo mình xuống vũng bùn!
Cô tuyệt đối không muốn!
Chương
1.3:
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chú không chớp mắt vào đại sảnh của bữa tiệc.
Bữa tiệc sang trọng đêm nay khiến cô khẩn trương, ngay cả một miếng cũng ăn
không vào, dạ dày cùng thân thể luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cầm ly rượu trong tay mà hơi run run, cô không quen uống rượu, mới uống có hai
ly má đã đỏ ửng một mảng, chân cũng bắt đầu có cảm giác lâng lâng.
Từ trước đến giờ cô rất ghét mùi rượu, nhưng vào giờ phút này, cô không thể
không ca ngợi giá trị tồn tại của rượu, nó đã giúp cô bớt sợ hãi đi một nửa so
với ban đầu.
Cuối cùng cô cũng thuận lợi đi vào bữa tiệc, nhưng hơn một nửa buối tối chỉ cố
ý núp trong góc, nóng lòng bất an chờ “anh ta” xuất hiện.
Đêm nay cô mặc bộ dạ phục màu đen thấp ngực bó sát người, bên ngoài còn khoác
một cái áo choàng voan mỏng, khe ngực như ẩn như hiện khiến người ta mê muội,
tóc dài tùy ý xõa tung, mang vẻ phong tình kiều mị.
Cô chỉ đứng nơi đó mà cũng lộ ra vẻ xinh đẹp cùng hấp dẫn, nổi bật trong bữa
tiệc, khiến nhiều người phải ghen tị.
Chính vì thế cô cũng không thể nào có không gian yên tĩnh, mấy tiếng vừa rồi,
cô đã đuổi không biết bao nhiêu quý công tử đến gần bắt chuyện, nhìn đồng hồ,
đã hơn 8h, đã hơn 1 tiếng kể từ khi bữa tiệc bắt đầu, “anh ta” vẫn còn chưa
xuất hiện.
Chỉ một chút rượu cũng khiến dạ dày đau âm ỉ, cảm xúc khẩn trương, âm thanh
huyên náo của bữa tiệc khiến đầu cô cũng đau.
Cô đúng là tự mình tìm phiền toái tình —— cảnh trước mắt thật tiến thoái lưỡng
nan, khiến cô nhịn không được muốn mắng chửi bản thân.
Cô căn bản không cần phải làm việc này, hết lần này đến lần khác cô —— lại một
lần nữa mềm lòng khất phục.
Đầu óc hỗn loạn, tâm tình rối bời, không tự chủ được cô lại uống thêm hai ly
rượu nữa, vốn gương mặt đã đỏ ửng, giờ lại càng đỏ hơn, thân thể căng thẳng từ
từ buông lỏng.
Tại sao tôi phải ở chỗ này? Cầm ly rượu, cô giật mình hỏi bản thân.
Biết rõ Sở Triển Đường là một tên cặn bã, tại sao cô còn ngu ngốc đem thân thể
mình đi đổi một cái mạng về cho hắn?
Cô thật là ngu xuẩn! Tại sao lại thay Sở Triển Đường giải quyết cái cục diện
rối rắm này?
Cô đoán, cái người đàn ông họ Lương đó, tối nay có lẽ sẽ không tới.
Những người đàn ông cao quý và quyền thế, bọn họ có bản lĩnh hô phong hoán vũ,
làm sao có thể để ý đến một bữa tiệc nho nhỏ?
Cô không cần thiết phải đi lấy lại thể diện cho hắn, không cần tình cảm anh em
gì hết, cô quyết định ích kỉ một chút, vì mình làm chút gì đó, vì bản thân mà
tính toán một chút, không cần phải đi dọn dẹp hậu họa do Sở Triển Đường gây ra!
Cô quyết định, uống xong ly rượu này cô sẽ rời đi, không cần quản bất cứ chuyện
gì của hắn, cũng từ giờ phút này, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Sở Triển Đường!
Cô một hơi uống cạn ly rượu, quyết định xoay người chuẩn bị rời đi.
Bất ngờ, ánh mắt nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn ở cửa, giống như tia sáng chói
mắt khiến người khác không thể không để ý, đang chiếu vào trong mắt cô.
Đó là hai người đàn ông xuất sắc, tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn, cho dù mang nụ
cười mê người nhưng vẫn khó nén hơi thở lạnh lẽo, cùng với tây trang đắt tiền,
càng lộ ra khí chất phi phàm.
Sở Mạn Hà nhìn một cái liền nhận ra “anh ta”!
Mấy ngày qua, cô thu thập tất cả những bài báo về anh ta, cô biết gần như tất
cả về anh ta — xuất thân trong một gia tộc hiển hách, anh ta lớn lên, những
việc đã trải qua, anh ta cùng anh họ Địch Kiệt liên thủ thành lập công ty, chỉ
trong mấy năm ngắn ngủi đã mở rộng qui mô trở thành công ty hàng đầu có bản
lĩnh kinh người.
Thân là anh em họ, hình dáng, thần thái hai người lại có mấy phần giống nhau,
trừ bỏ vẻ tao nhã, tuấn mỹ, phóng khoáng bên ngoài, hai hàng lông mày của “anh
ta” lại nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo.
Sự sắc xảo hiện rõ trên gương mặt, môi mỏng cười nhạt thờ ơ, khiến cho người
khác nhìn một cái tim không tự chủ mà đập nhanh, khó thở, ánh mắt mang nét cười
phảng phất lại mơ hồ thoáng qua sự sắc bén, giống như chứa đựng nguy hiểm tiềm
tàng.
Cô không thích nụ cười của anh ta —— Sở Mạn Hà liền lập tức quyết
định.
Anh ta quá mức tự tin, khiến người ta không nắm bắt được, thậm chí cô không
biết, đằng sau nụ cười đấy ẩn chứa điều gì.
Ánh mắt anh ta lơ đãng quét tới chỗ này, tầm mắt nhìn thấy bóng dáng của cô
đứng yên, giống như đang đánh giá, suy nghĩ sâu xa, nhưng lại không thể nhìn ra
chút cảm xúc nào, khiến cô cảm thấy, anh ta cũng không phải là một nhân vật đơn
giản.
Cô nhanh chóng xoay người, kịp thời điều chỉnh hô hấp sắp hít thở không thông.
Trời ơi, Sở Triển Đường giao tên kia cho cô, đây rốt cuộc là nhiệm vụ đáng sợ
đến mức nào chứ?
Bây giờ cô không nghĩ ra, người như Sở Triển Đường làm sao có thể có quan hệ
với người đàn ông của xã hội thượng lưu này, thậm chí thiếu một số tiền lớn như
vậy?
Từ trên gương mặt anh tuấn kia, cô không nhìn ra một chút hung ác, thật sự
không thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn mở miệng nói muốn chặt chân chặt tay Sở
Triển Đường.
Cho dù anh trai kém cỏi, nhưng dù sao cũng là anh trai, hắn không có ở đây, tất
cả đều dựa vào ngươi ——
Cô rất muốn rời đi, nhưng lại bị giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu kéo trở
lại.
Cô vốn là không nên, cũng sẽ không xuất hiện tại nơi này, nhưng mấy ngày trước,
cô nằm mơ, là cha mẹ rất chưa xuất hiện trong mơ, hai người mang theo ưu sầu lo
lắng, tha thiết dặn dò cô phải chăm sóc cha anh trai…
Cô chưa bao giờ là một người quyết đoán, cũng không phải là người nhẫn tâm, cho
dù Sở Triển Đường là một người xấu xa, tồi tệ nữa, thì cũng là người thân duy
nhất của cô, nếu như cô cứ không quan tâm đến hắn, như vậy cha mẹ ở dưới suối
vàng cũng không được yên nghỉ…
Chịu đựng qua tối nay, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc —— cô nhắm mắt lại, hít
một hơi thật sâu.
Mở mắt ra, trên mặt đã xóa sạch hết những kiên quyết ban nãy, bước chân nhẹ
nhàng tao nhã, cô chẫm dãi đi về phía Lương Tuấn.
Là người mẫu nhiều năm, phong cách hơn người cùng với dáng người hoàn mĩ khiến
cho cô giơ tay nhấc chân cũng bị chú ý, chỉ một đoạn ngắn ngủi, lại khiến hơn
nửa hội trường xôn xao, xì xào bàn tán không ngừng.
“Này, có một mỹ nhân đi đến chỗ em kìa!” Một bên Địch Kiệt khuých
vào khuỷu tay anh, hưng phấn nhắc nhở anh.
Anh biết tên tiểu tử Lương Tuấn này đối với loại xinh đẹp quyến rũ rất có hứng
thú, hơn nữa tuyệt đối sẽ không buông tha.
Ngay từ lúc bước vào hội trường bữa tiệc, Lương Tuấn liếc mắt đã nhìn thấy cô,
một mỹ nữ áo đen, xinh đẹp, thần bí, quyến rũ khiến người ta quên cả hô hấp.
Đối với phụ nữ xinh đẹp, anh luôn có một loại bản năng đặc thù, tựa như chó săn
luôn biết con mồi ẩn nấp nơi nào, một điều kì diệu, nhưng lại có chút phiền
lòng về bản năng trời cho này.
Cô đột nhiên đi tới chỗ anh? Vì sao? Trong đầu nhanh chóng thoáng qua cái nghi
vấn này, nhưng ngoài mặt Lương Tuấn vẫn ung dung nở một cười tao nhã.
Đối với những vật xinh đẹp , anh từ trước đến nay không có năng lực chống cự,
đối với người phụ nữ quyến rũ chưa từng gặp này, Lương Tuấn bày ra một nụ cười
ngạo mạn, cầm lấy ly rượu người bồi bàn mang đến, thoải mái uống một hớp lớn,
ung dung chờ cô đi đến.
Mà cái người tên Địch Kiệt, cũng hết sức thức thời mà thong thả rời đi tìm
người tán chuyện.
Cố nén kích động muốn xoay người bỏ chạy, Sở Mạn Hà đi đến cách anh ta 2 bước
thì dừng lại.
“Hi!” Cô hướng người đàn ông nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền hết sức xinh đẹp.
Vừa nghe cô mở miệng, nụ cười trên môi Lương Tuấn càng sâu hơn —— cô có giọng
nói thật ngọt ngào dễ nghe.
“Hi —— ” trong giọng nói của anh có chút vui vẻ. “Chúng ta quen nhau sao?”
Nhìn dáng điệu thong dong tự tại của cô, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu,
nhưng thật sự anh không nhớ nổi đã từng gặp qua một người phụ nữ xinh đẹp như
vậy.
Anh để ý quan sát người phụ nữ trước mắt này.
Cô nhìn gần còn đẹp hơn nhiều!
“Xinh đẹp” dùng từ này hình dung cô thì thật tầm thường, vẻ đẹp của cô rất đặc
biệt, có chút kiều mị, có chút cao ngạo, những thứ đó kết hợp với nhau có cảm giác
khó hình dung —— nhưng lại khiến người ta nổi lên dục vọng muốn chinh phục.
Cô rất cao —— đối với những người phụ nữ khác, nhưng đứng trước mặt anh cũng
chỉ nhỏ bé xinh bé cần được bảo vệ trong lòng bàn tay, anh hứng thú với dáng
người của cô, trang phục mới nhất của những nhà thiết kế nổi tiếng giống như vì
cô mà thiết kế.
“Em là Sở Mạn Hà, còn anh?” Cô ép buộc mình mở miệng, có trời mới biết cô đã
khẩn trương đến nỗi cả người cứng ngắc.
“Lương Tuấn!” Anh cười sảng khoái, ánh mắt khéo léo đã nhìn ra sự không được tự
nhiên đã bị xóa sạch kia của cô.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Giọng nói của anh có chút thăm dò.
“Em cùng bạn bè đến đây chơi, đây là lần đầu tiên em tham gia bữa tiệc như thế
này.” Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Muốn uống chút gì không?” Sở Mạn Hà căng
thẳng, không tự chủ định đưa tay lấy ly rượu thứ sáu trong đêm nay.
Một cánh tay nhanh chóng bắt lấy tay cô, Sở Mạn Hà kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt
với đôi mặt đen đang chặt chẽ giam giữ cô.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian